Khẩu: Miệng, lời
nói. Nghiệp: cái hậu quả của việc làm thiện hay ác trong kiếp trước thể
hiện ra trong kiếp hiện tại bằng sự hạnh phúc hau đau khổ. Khẩu nghiệp là cái nghiệp do lời nói từ miệng mình gây ra, nên
Khẩu nghiệp cũng được gọi là Ngữ nghiệp.
Khi nói Khẩu nghiệp là có ý nói: Khẩu ác nghiệp.
Khẩu ác nghiệp có 4 tội: – Vọng ngữ (nói láo), – Ỷ ngữ (nói thêu
dệt), – Lưỡng thiệt (đâm thọc), – Ác khẩu (chửi rủa).
“Lời nói không thể thấy, không thể cầm nắm được, hình như không
có tướng, thế mà tự xưa nay đã gây nên biết bao nụ cười và nước mắt. Có phản
ứng tức có tác nhân. Nói đến nhân là nói tướng. Vậy tướng của lời nói là gì?
Người nóng nảy thì hay nói lời xúc xiễm, người dối trá thì lời
nói trơn tuột, chẳng thể bắt bẽ họ, nhưng cũng không thể hiểu tâm họ ra sao?
Người thâm hiễm thì nói xúc phạm đến kẻ khác bằng giọng nói như hiền từ, … tất cả
ngôn ngữ này đều phát sinh từ một gốc, đó là Tâm, và do đó tướng của ngôn ngữ
là Tâm. Tâm Phật thì lời nói là pháp thiện, Tâm chúng sanh thì lời nói
thành ác nghiệp.
Tâm chúng sanh có muôn ngàn tướng thì lời nói cũng gây muôn ngàn
nghiệp báo.
Nên quan sát ngôn ngữ của một người là quan sát tâm người ấy. Cách biểu lộ Tâm
ở mỗi người mỗi khác, cho nên gọi mỗi người có một ngôn ngữ riêng cũng đúng.
Con hãy hiểu họ theo Tâm, đừng chỉ nghe hời hợt bằng tai. Ðó là quan sát âm
thanh.
Khi con “không thích lắm” một điều gì, con thường nói “rất ghét”
điều ấy. Ở một người chính chắn hơn, họ sẽ nói “không chú ý lắm”. Nếu chỉ hiểu theo
cái nghe của tai thì hai lời nói này là 2 sở thích khác nhau. Từ đó gây biết
bao điều ngộ nhận.
Ðể quan sát được âm thanh như thật, con không thể dùng cái nghe
của tai. Con hãy nghe bằng Tâm. Dùng Tâm mà hiểu tâm, mà tâm nào có thể hiểu
tất cả các thứ tâm của chúng sanh? Ðó là tâm Phật. Con không thể thấy tất cả
các tâm của người đối thoại, chắc chắn con không thể hiểu hết lời nói của họ.
Cho nên chớ vội phản ứng theo cái nghe của riêng mình. Lời nói là Tâm, cho nên
Tâm ác sinh lời nói ác. Dù được ẩn giấu, dù người không phát hiện, hay không
phản ứng thì điều ác đã sinh, vẫn đem lại quả báo Ác cho con.
Câu nói dân gian “Khẩu xà tâm Phật” là sai hoàn toàn, Phật chẳng
bao giờ nói lời độc ác, hại người, là tính cách các con dùng để tả Rắn. Ở mỗi người
có cách nói thương khác nhau, có cách biểu hiện Từ Bi khác nhau. Như hạnh sai
biệt của các Bồ Tát, thị hiện là Phán quan cũng xét xữ công minh, khó có thể
gọi là Ác tướng.
Chư Tổ mắng chửi đệ tử từ tâm không, để giáo hóa nhẫn hạnh hay
khai ngộ Chân tánh, chẳng thể gọi là Ác khẩu. Nhưng người tự cho mình có Tâm lành,
nên buông lời không kềm chế, mỗi lời nói gây hại cho kẻ khác không kể xiết, lại
ngụy biện bằng câu “Khẩu xà Tâm Phật” thì khẩu nghiệp ấy thật khôn lường. Từ
Tâm Phật thì lời ấy dù thế nào cũng mang lợi cho người nghe. Ngược lại, chỉ gây
hại đó gọi là Ác khẩu. Và Tâm Ác sinh tướng Ác, sinh khẩu Ác, sinh nghiệp Ác,
sinh Ác báo.
Con hãy cẩn thận lời nói. Lời nói là hơi thở từ miệng. Mà sống
chết theo từng hơi thở ra vào, cho nên sống chết cũng theo từng lời nói mà đến
đi.”
Tôn giả Ma Ha Mục Kiền Liên là vị có thần thông đệ nhất. Nhưng
đức Thế Tôn đã nhiều lần cảnh cáo ông không được tùy tiện hiển hiện thần thông.
Tại sao? Bởi vì không phải ai ai cũng có thần thông. Nếu quý vị hiện thần thông
một cách bừa bãi, sẽ làm người thế tục kinh sợ, rồi khiến họ mê thích thần
thông, sùng bái thần thông. Thế thì người có thần thông sẽ được cúng dường lớn,
còn người không có thần thông chắc là chẳng ai muốn cúng dường. Bởi vậy đức
Phật mới không cho đệ tử tùy tiện hiện thần thông, với dụng ý là bảo hộ người
tu hành đời sau nầy.
Người tu hành không nên tự khoe khoang về đức hạnh, như nói là
mình đã khai ngộ, mình là Tổ Sư hay là Bồ Tát. Đó là đại vọng ngữ, tương lai
chết đi sẽ đọa địa ngục bạt thiệt cắt lưỡi. Đây tuyệt hẳn không phải là những lời
hý luận giỡn chơi. Chỉ những hạng người vô tri, vô thức mới có thứ hành vi tự
mãn như thế. Ví như người nào đó thật sự giàu có, họ tuyệt đối sẽ không nói với
người khác rằng: “Các anh có biết không? Tôi có bấy nhiêu hột xoàn, bấy nhiêu
ngọc quý nè. Tất cả tài sản bảo vật của toàn thế giới, nếu so ra cũng không
nhiều bằng của tôi đâu.” Nếu quý vị tuyên truyền như thế, tức làm mục tiêu cho
bọn trộm cướp, chúng nhất định sẽ chú ý đến quý vị và tìm cách cướp đoạt châu
báu đó.
Tu đạo cũng tương tự như thế, không nên nói với người khác rằng:
“Tôi có thần thông. Tôi có thể nghe Phật và Bồ Tát nói chuyện. Tôi có thể thấy Phật,
Bồ Tát hiện ra trước mặt.” Hoặc giả có như thế, tức là tạo cơ hội cho Ma Vương
thừa dịp nhập vào hợp tác với quý vị, chỉ huy quý vị để làm quyến thuộc của nó.
Bất luận gặp cảnh giới nào, người tu hành cũng nên nhận rõ cảnh giới, chớ để
cảnh giới xoay chuyển và nên dùng định lực để chuyển cảnh giới. Không nên hồ
đồ, nói năng bừa bãi là mình chứng được thần thông gì, thấy được cảnh giới chi.
Quý vị nên hiểu đó là do ma tác quái, nó khiến quý vị mất đạo tâm mà phát
cuồng. Đó chính là hiện tượng bị “tẩu hỏa nhập ma,” chứ không phải là cảnh giới
thật. Trong kinh Lăng Nghiêm có nói rất rõ về năm mươi loại ấm ma.
Tôi hy vọng mọi người nên triệt để nghiên cứu thấu đáo để khỏi
bị nhầm lẫn. Nếu không thì sau nầy có hối hận cũng không kịp. Người tham thiền
không nên chấp vào cảnh giới, gọi là: “Phật đến thì chém Phật, ma đến thì chém
ma.” Bất luận ai đến, mình cũng chém hết. Đó là không chấp tất cả các pháp hữu
vi, không chấp tất cả các hình tướng. Người tu hành nên chuyên cần nhất tâm
dụng công, nếu được vậy thì còn thời gian đâu để lo những chuyện tào lao. Hơn
nữa cũng không nên cống cao ngã mạn, mà cũng đừng tham danh, tham lợi. Nếu như
quý vị có thứ tư tưởng và hành vi như thế, tức quý vị bị rơi vào cảnh giới của
ma rồi. Người tu hành dù ở trong hoàn cảnh nào cũng không nên tự mãn, không
được kiêu ngạo, hoặc nghĩ mình là nổi bậc, phi thường. Hãy cẩn thận, không nên
sai lầm về nhân quả. Nếu không, chúng ta không tưởng tượng nổi hậu quả sẽ như
thế nào.
Người tu hành chủ yếu là tu giới thanh tịnh, tức là ba nghiệp
thân, khẩu, ý đều nên thanh tịnh. Người có thần thông, tuyệt đối không được nói
là mình có thần thông; hà huống mình vốn không có thần thông mà nói bừa nói láo,
há đó không phải là tạo nhân để đọa địa ngục sao? Điều đó quả thật là đáng sợ!
Ai mà khẩu nghiệp không thanh tịnh thì chịu tội cắt lưỡi ở địa ngục. Vậy chúng
ta chớ nên liều lĩnh. Thời khắc nào cũng phải tự quản chế mình, không nên buông
thả hay nói năng bừa bãi. Nếu chúng ta trồng nhân không thanh tịnh, tương lai
chúng ta nhất định sẽ gặt quả không thanh tịnh.
Nên nhớ:
- Khẩu nghiệp: là nghiệp lực khó khắc phục nhất cho việc tu hành.
- Khẩu nghiệp: là lực cản trở lớn nhất cho việc tu hành chứng đạo.
- Khẩu nghiệp: là sức mạnh sát hại sinh mạng lớn nhất cho việc tu hành.
- Khẩu nghiệp: là nghi ệp lực chính yếu đưa ta đọa xuống ác đạo.
- Khẩu nghiệp: là sức mạnh ngăn trở lớn nhất cho việc vãng sanh.
- Khẩu nghiệp: Khiến cho đạo tràng không được thanh tịnh, thị phi không ngừng.
- Khẩu nghiệp: Khiến cho tăng đoàn không hòa hợp, đạo pháp không hưng thịnh.
- Khẩu nghiệp: Khiến chúng sanh thoái mất đạo tâm, đoạn mất thiện căn làm người.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng mã code dưới đây để chèn hình, video từ bên ngoài vào comment:
- Tặng hình : [img] link hình [/img]
- Gửi tặng video: [youtube] link youtube [/youtube]